[Dịch] Thái Thượng Kiếm Tôn

/

Chương 13: Có tật giật mình (2)

Chương 13: Có tật giật mình (2)

[Dịch] Thái Thượng Kiếm Tôn

Phiêu Linh Huyễn

4.985 chữ

30-07-2023

Thân là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, danh dự của nàng tuyệt đối không thể hủy ở trên người một thiếu niên bình thường, nàng nên hạ quyết tâm, cũng nhất định phải hạ quyết tâm.

Chỉ là trước lúc này, nàng nhất định phải biết rõ Thông Thiên Ma Quân và Bạch Nhạc có quan hệ hay không, hoặc là nói, Côn Ngô Kiếm đến tột cùng bị Thông Thiên Ma Quân giấu ở đâu! Trước khi tra rõ ràng những sự tình này, nàng tạm thời còn không thể để Bạch Nhạc chết.

Nghĩ đến đây, Vân Mộng Chân từ trong vòng tay lấy ra một viên đan dược chữa thương, vẻ mặt khinh bỉ ném cho Bạch Nhạc.

- Quả nhiên là ở địa phương nào ra loại người đó, thực giống như ổ chó khiến người ta buồn nôn! Không cần giả chết, ăn viên đan dược kia, sau đó tranh thủ thời gian cẩn thận quét dọn gian phòng cho ta, không thì sớm muộn gì ta cũng sẽ bị ngươi buồn nôn chết.

Nộ khí dâng lên, giờ khắc này Bạch Nhạc thực muốn ném nữ nhân này ra khỏi phòng, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới cưỡng ép đè xuống lửa giận, chỉ là căn bản không có ý đi nhặt viên đan dược kia, dù trong lòng Bạch Nhạc rõ ràng, đan dược của Vân Mộng Chân có hiệu quả chữa thương cực tốt.

Bạch Nhạc ngồi ở trên giường, dứt khoát nhắm mắt lại, căn bản không có ý định để ý tới nữ nhân kia.

Mí mắt giựt một cái, Vân Mộng Chân nhặt lên đan dược mà mình ném tới trên giường, cũng mặc kệ Bạch Nhạc có đồng ý hay không, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, đồng thời đạp Bạch Nhạc từ trên giường rơi xuống.

- Đừng có giả bộ chết, một chút vết thương nhỏ, không chết người được, cút xuống dọn phòng cho ta.

Đan dược vào miệng liền tan, trong chốc lát hóa thành một dòng nước ấm tràn vào trong thân thể Bạch Nhạc, vết thương đau nhức kịch liệt ở trong mấy hơi thở đã tốt hơn rất nhiều. Mặc dù nữ nhân này nói chuyện đáng hận, nhưng dù sao cũng là giúp hắn, cho dù có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đá văng Bạch Nhạc xong, Vân Mộng Chân cũng không tiếp tục để ý Bạch Nhạc, ngồi ở trên giường nhắm mắt điều tức.

Bây giờ sở dĩ nàng không cách nào khôi phục linh lực, là bởi vì ma khí của Thông Thiên Ma Quân ăn mòn cơ thể nàng.

Bất quá mặc dù ma khí của Thông Thiên Ma Quân đáng sợ, nhưng dù sao Thông Thiên Ma Quân cũng đã không còn, chỉ cần cho nàng một chút thời gian, liền có thể khu trừ sạch sẽ, chỉ cần khôi phục thực lực, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của nàng.

Có đan dược của Vân Mộng Chân trợ giúp, không bao lâu, thương thế của Bạch Nhạc ổn định lại. Bạch Nhạc lấy nước, rửa sạch vết máu trên người trên mặt mình, lại tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay đổi, lúc này mới bắt đầu dọn dẹp phòng ở.

Mặc dù gian phòng rất nhỏ, nhưng thật muốn quét dọn, cũng là một sự tình không dễ dàng, thẳng đến mặt trời chiều ngã về tây, hắn mới quét dọn đến trình độ Vân Mộng Chân hài lòng.

Chỉ là không đợi Bạch Nhạc thở ra một hơi, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

- Ai?

Trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng cản ở trước cửa, trầm giọng hỏi.

- Chấp Pháp điện Trần Minh Dương!

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, căn bản không chờ Bạch Nhạc mở cửa, đối phương đã trực tiếp đẩy cửa xông vào.

- Bạch Nhạc gặp qua Trần sư huynh!

Nghe được mấy chữ Chấp Pháp điện, trong lòng Bạch Nhạc nhảy dựng, kiên trì khom mình hành lễ nói.

Chấp Pháp điện tới cửa, hầu như không cần nghĩ, Bạch Nhạc cũng có thể đoán được, tất nhiên là thi thể Cát Chí Dương đã bị người phát hiện, nếu không phải Vân Mộng Chân còn ở trong phòng, Bạch Nhạc quả thực rất muốn chạy trốn.

- Người nào?

Trong nháy mắt đi vào phòng, đệ tử Chấp Pháp điện liền chú ý tới Vân Mộng Chân tồn tại, lông mày nhíu lại, nghiêm nghị quát hỏi.

- Sư huynh, là vợ ta đến thăm ta, Cát sư huynh đã đồng ý!

Bạch Nhạc tiến lên một bước, ngăn trở tầm mắt của đối phương, vội vàng mở miệng giải thích.

Sự tình tạp dịch phía dưới, đệ tử Chấp Pháp điện căn bản không có khả năng rõ ràng, dù sao Cát Chí Dương đã chết, chuyện gì cũng có thể đẩy lên người hắn.

- Ta hỏi ngươi sao?

Ánh mắt quét qua, đệ tử Chấp Pháp điện kia lạnh lùng mở miệng nói.

Khẽ vươn tay, trực tiếp đẩy Bạch Nhạc ra, đệ tử Chấp Pháp điện kia thấy rõ trên giường đích thật là nữ nhân, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt.

Cũng may sắc trời đã tối, trong phòng nhỏ ánh sáng mờ nhạt, hơn nữa Vân Mộng Chân phản ứng nhanh, đã dùng chăn mền che khuất thân thể, đối phương cũng không thấy rõ dung mạo của Vân Mộng Chân, lúc này mới không nghi ngờ.

- Bạch Nhạc, ngươi trở về lúc nào?

Trong mắt lộ ra hàn ý, đối phương nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.

- Hồi bẩm sư huynh, sáng sớm hôm nay ta đã trở lại, vì có vợ đến thăm, nên Cát sư huynh đặc biệt khai ân, cho ta nghỉ ngơi một ngày.

Con mắt không nháy một cái, Bạch Nhạc biên lời nói láo.

- Hôm nay ở lúc khác, ngươi có gặp qua Cát Chí Dương không?

Nhìn Bạch Nhạc một chút, đối phương hỏi lần nữa.

- Không có!

Bạch Nhạc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt trả lời.

- Chỗ này của ta rất vắng vẻ, bình thường Cát sư huynh sẽ không tới! Sư huynh ngươi nhìn, hôm nay ta một mực quét dọn phòng, căn bản không có đi ra ngoài a.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!